Tôi thường bắt đầu một buổi sáng cuối tuần của mình như thế! Có thể có tiếng chim hót líu lo trên vòm cây, tiếng gà le te gáy và tiếng chổi quét sột soạt trước sân nhà. Khi ấy, chỉ cần cầm trên tay quyển “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh để hoài niệm và mơ mộng về một tuổi thơ đã qua trong lúc chờ từng giọt cà phê nhỏ xuống tách. Để trí tưởng tượng bay xa một khoảnh khắc, lần theo hương cà phê thoang thoảng và rồi chợt bừng tỉnh, khi ta chạm đến mùi vị đậm đà...
Cà phê đâu chỉ để uống, cà phê là để thưởng thức theo một cách riêng, tùy vào bạn thích nó sẽ như thế nào! Tôi có một người bạn, tách cà phê thực sự ngon chỉ khi anh ấy ngồi được vào đúng góc quen yêu thích của mình, hướng mắt vào đúng bức tranh vẽ về phố phường Hà Nội rồi từng bước thưởng thức ly cà phê của mình. Tất nhiên đấy chỉ là một trong những thói quen khó-chiều-chuộng một cách rất dễ thương của số ít những người sành cà phê thật sự. Còn lại phần đông, trong đó có cả tôi, thì một không gian cà phê có phần đơn giản hơn, vì đôi khi tách cà phê tự nó cũng nâng tầm cái không gian bình thường lên thành một nơi chốn thỏa mãn được cả vị giác, thị giác, thính giác và khướu giác của người thưởng thức.
Chính vì thế, nếu có một buổi sáng nào đó, bạn vô tình bước vào một nơi mà tự mình phải ồ lên rằng, “chỗ này hay quá, đẹp quá hay thích hợp quá!”, hãy gọi một tách cà phê, hãy cố gắng lắng nghe tiếng cà phê nhỏ giọt, hãy để hương cà phê dịu dàng dẫn bạn vào những ngóc ngách của không gian đó, hòa mình vào đấy trước khi thưởng thức những giọt cà phê đậm đà, sóng sánh... Cà phê, là phải đúng lúc và đúng nơi!
Blog Tản mạn về cà phê